Đủ tàn nhẫn, chúng ta mới đến gần thành công, muốn làm sư tử phải học cách ăn thịt sống!

Thứ năm - 18/04/2013 13:45

Đủ tàn nhẫn, chúng ta mới đến gần thành công, muốn làm sư tử phải học cách ăn thịt sống!

Chúng ta cứ giữ sự lương thiện, hiền lành để làm động vật ăn cỏ, muôn đời bị đuổi giết, hay chủ động đánh thức bản năng săn mồi tàn nhẫn để vươn lên làm chúa tể oai phong?

Khi nhắc đến "tàn nhẫn" và "thành công", ấn tượng về một người sẵn sàng bỏ qua cảm xúc cá nhân cũng như những người xung quanh để đạt mục đích theo đuổi tiền tài, danh vọng dễ dàng hiện lên trong ấn tượng mọi người.

Đây là hình tượng đại diện cho mẫu tài năng, giàu tham vọng và gặt hái được những thành công rực rỡ nhờ vào tài năng và tham vọng ấy. Chính vì quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề, nên họ không cho phép mình thất bại, cũng như không cho phép kẻ khác hất mình khỏi ngôi báu. Để làm được điều đó, họ không ít lần tàn nhẫn với những đồng nghiệp xung quanh, và với chính cả bản thân mình, để vươn tay đạt tới thành công đỉnh cao nhất.

Trong đời sống thực, cũng luôn có những trường hợp tương tự như vậy khiến chúng ta học được cách cạnh tranh đúng nghĩa. Nếu không trở thành một con sư tử dũng mãnh, dẫn đầu đi săn, chúng ta chỉ có thể trở thành loài linh dương nhát gan, quanh năm chịu cảnh bị đuổi giết. Học được cách tàn nhẫn, cũng là thời điểm chúng ta biết mài sắc răng nanh của bản thân, không để số phận bị đẩy đưa, thao túng trong tay kẻ khác.

Có ai không sinh ra như một trang giấy trắng. Nhưng cuộc sống và môi trường sau này sẽ vẽ lên chúng ta những sắc màu mới, biến trang giấy trắng hôm nào trở thành một tác phẩm hoàn thiện mới rất nhiều sắc thái đan xen. Ai cũng muốn giữ cái tâm lương thiện, ngây thơ nhưng lòng người không hề đơn giản như thế. Chúng ta phải học cách bảo vệ chính mình. Tàn nhẫn không phải vô tình vô nghĩa, sống chẳng quan tâm đến ai, chỉ bo bo giữ lợi cho mình. Đôi khi, đó chỉ đơn giản là hành động dao sắc chặt đay rối, là động thái cần thiết để giải quyết những dây dưa, nhập nhằng khó xử.

Chúng ta học cách tàn nhẫn với người khác khi biết từ chối những yêu cầu mình khiến mình thiệt thòi, biết phản ứng đáp trả khi bản thân không nhận được sự tôn trọng, biết quay lưng khi nhận về sự tổn thương, biết giận dữ mà không sợ đắc tội với người khác. Sau đó, chúng ta lại học cách tàn nhẫn với chính mình khi biết tự xây dựng kỷ luật, không sống vì sở thích bản thân, không tự nuông chiều những thói hư tật xấu, đặt ra những khuôn thước tự tu dưỡng. Tự ác với chính mình, chúng ta mới có thể nâng cao tiềm lực của bản thân, bứt phá nhiều hơn để phát triển năng lực. Sự sinh trưởng khắc nghiệt trong nơi tăm tối, cuối cùng sẽ có một ngày tỏa hương thơm ngát.

Chẳng hạn như, thời gian sau khi lên Đại học, nhiệm vụ học tập bỗng chốc giảm nhẹ rất nhiều, thêm sự quản giáo của ba mẹ ngoài tầm với, rất nhiều người giống chú chim nhỏ có cơ hội xổ lồng khỏi lồng, thả bay bản thân hoàn toàn, mặc ý lãng phí thanh xuân nhiệt huyết của tuổi 18 trong những cuộc vui quên lối về. Trong số đó, lại có một cậu thanh niên vẫn ngày ngày sắp xếp thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi của riêng mình. Các lịch học chính, lịch học thêm, lịch đăng ký các lớp bổ trợ kỹ năng, thời gian rèn luyện sức khỏe, thời gian lên thư viện tự học, thời gian tham gia câu lạc bộ, đội nhóm... được xếp kín mít cả tháng trời. Bạn bè nhìn thấy đều lắc đầu, không ai tin rằng cậu chàng có thể chịu nổi.

Từ sáng đến tối, cậu sắp không có thời gian nhàn rỗi để tụ tập, chơi bời, hay la cà quán xá cùng bạn bè. Lối sống tự kỷ luật đến khiến mức người khác nhìn vào cũng thấy khó chịu thay. Thế nhưng, mỗi ngày cậu thanh niên vẫn kiên trì với thời khóa biểu vô cùng chặt chẽ đó.

Khi có người hỏi: "Tại sao cậu lại muốn làm những điều này đến vậy?"

Cậu thanh niên trả lời: "Đây không phải những việc tôi muốn làm, đây chỉ là những việc tôi bắt buộc phải làm thôi."

Những người vừa sinh ra đã là thiên tài chỉ chiếm một con số rất nhỏ trong tổng thể các tấm gương thành công vĩ đại trên cả thế giới. Chìa khóa lý tưởng nhất để họ đạt được thành tựu đó không gì nằm ngoài hai chữ "tàn nhẫn", với người khác, và với cả chính mình, để lấy đó làm động lực phấn đấu gấp bội so với những người xung quanh.

16 sự thật tàn nhẫn bạn cần nhận ra để trở nên thành công

1. Người thông minh dành thời gian học hỏi, kẻ vô dụng chỉ biết dèm pha. Đố kỵ chỉ khiến bạn dậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi trong khi cuộc sống của những người bạn đố kỵ ngày càng tốt hơn

2. Không công bằng với bản thân là một loại công bằng. Kẻ mạnh luôn đề cao chọn lọc tự nhiên – người thích hợp thì tồn tại. Chỉ có kẻ yếu mới ngày ngày kêu gào đòi công bằng.

3. Nỗ lực sẽ vất vả, có khi còn khiến bạn thất vọng, không nỗ lực thì nhẹ nhàng thoải mái hơn. Còn gì tuyệt vời hơn ngày ngày nằm xem TV, cắn hạt dưa? Nhưng khi người khác trở nên giàu có, nổi tiếng thì bạn đừng sốt ruột đấy nhé.

4. Cách tốt nhất để giải quyết mọi phiền não là không đòi hỏi quá nhiều. Thay vì bực bội khi người khác không giúp đỡ, sao bạn không cố gắng giành lấy bằng chính sức mình? Lý do gì họ phải giúp đỡ bạn?

5. Bạn không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được. Tầm nhìn quyết định hoài bão, nhận thức quyết định bạn có thể đi được bao xa.

6. Khởi điểm càng thấp càng phải nỗ lực. Nếu xuất phát điểm của bạn không bằng người khác, cách duy nhất để bạn vượt qua họ là nỗ lực gấp trăm nghìn lần họ.

7. Lương càng cao, càng ít thời gian rảnh. Người khác nhiều tiền, phong thái đĩnh đạc khiến bạn cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng bạn có biết khi bạn nằm ườn ra giường buôn chuyện thì họ đang làm việc bên ngoài.

8. Lương càng thấp, khả năng chi phối cuộc sống càng thấp. Khách quan mà nói, năng lực của bạn như thế nào, thế giới trong tay bạn sẽ như thế ấy. Bạn thấy mức lương của mình quá thấp bởi bạn đang đứng ở góc độ bản thân mình. Nếu một ngày bạn lên làm ông chủ, nhớ lại ngày đó, bạn sẽ biết ơn ông chủ đã quá ưu ái bạn.

9. Tìm thêm ưu điểm, quên đi khuyết điểm của người khác. Học hỏi điểm mạnh của người khác sẽ giúp bạn tiến bộ từng ngày; còn chỉ nhìn vào thiếu sót của người khác, bạn sẽ trở thành một kẻ hẹp hòi.

10. Đừng coi thường năng lực của những kẻ nịnh bợ, đó cũng là một loại năng lực. Nếu bạn lên làm lãnh đạo, bạn có thích nghe người khác nịnh bợ mình không? Điều bạn ghét chính là người khác có thể khiến sếp vui lòng, giúp bầu không khí vui vẻ, trong khi bạn không thể làm được điều đó.

11. Một ngày bạn sống thế nào, cả đời bạn sẽ như vậy. Ngày mai mình sẽ bắt đầu đọc sách, bắt đầu học, bắt đầu dậy sớm đi làm. Những việc lên kế hoạch cho ngày mai, cả đời này khó mà thực hiện được, chi bằng bây giờ bắt tay vào làm ngay!

12. Lãnh đạo thích những người mang lại hiệu quả công việc. Điều này cũng giống như giáo viên ở trường thích học sinh giỏi vậy. Ai cũng thích những người ưu tú, không ai thích kẻ đi bằng đầu gối cả. Đừng nghĩ thế giới này không công bằng, khi bạn giỏi giang, bạn sẽ thấy cuộc đời này hết sức công bằng.

13. Nơi làm việc nào chả có đấu đá, bạn không chấp nhận được thì về nhà mà nằm. Đâu đâu cũng có cạm bẫy, những trò đấu đá lẫn nhau, có cố gắng cũng chẳng cách nào thay đổi đi được.

14. Đừng coi sếp là giáo viên chủ nhiệm, lúc nào cũng phải nhắc nhở, yêu thương, dạy dỗ bạn. Sếp không có nghĩa vụ phải dạy dỗ bạn, họ còn có gia đình, con cái cần chăm lo. Nếu bạn may mắn có được người sếp tận tình bảo bạn, hãy cảm ơn họ thật tử tế.

15. Đừng chỉ nghĩ theo chiều hướng an ủi mình. Khi bạn bè thành công, còn bạn chẳng có gì, bạn nghĩ họ có người chống lưng, có chồng đại gia, có nền tảng gia đình vững chắc. Thật ra không phải bạn nghi ngờ tài năng của họ, bạn chỉ đang viện lý do để an ủi con tim tan vỡ của mình.

16. Muốn thay đổi thế giới, trước hết bạn cần thay đổi chính mình. Ai cũng muốn thay đổi cả thế giới, nhưng thói hư tật xấu của mình còn không sửa được thì làm được việc gì?

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn